Thứ sáu, 26/07/2024

Nẻo Đường Loan Báo Tin Mừng

Cập nhật lúc 08:30 23/05/2024


“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo” (Mc 16,15).
Trước khi về trời, Chúa Giêsu đã trao lại cho các tông đồ lệnh truyền:“Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo”. Lệnh truyền ấy hôm nay vẫn còn vang vọng trong lòng Giáo Hội, trong lòng mỗi người kitô hữu và trong lòng tôi - người con trong Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hóa. Lời mời gọi ấy của Chúa Giêsu như kim chỉ nam cho mọi chọn lựa cuộc đời của tôi. Để rồi khi lớn lên, theo lời mời gọi của Chúa, tôi bước chân vào đời tu để thực hiện ước mơ đem Chúa đến cho muôn người.
Những năm tháng được đào tạo, huấn luyện trong đời tu như thời gian Thiên Chúa chuẩn bị hành trang cho người tông đồ của Chúa, trước khi thi hành sứ mạng loan báo Tin Mừng. Và hôm nay đây, ngang qua Hội dòng, Chúa cho tôi được cùng với chị em thực thi lệnh truyền ấy. Đặc biệt, cùng với chị em trong Hội Dòng, tôi đã có cơ hội được đem Chúa đến với anh chị em dân tộc H’mong nơi những bản làng xa xôi, được cùng ăn, cùng ở và cùng sống với họ. Đứng trước những người dân bản đơn sơ, chất phác, dễ đón nhận niềm tin vào Thiên Chúa, tôi thấy lòng hớn hở vui tươi, và lời của Chúa Giêsu như vang lên trong lòng tôi: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về”. Tưởng một mùa bội thu đang tới, nào ngờ đó chỉ là khởi đầu cho một sứ mạng đầy khó khăn ở phía sau.
Biết nói làm sao, nói như thế nào, và ngôn ngữ nào cho đủ để diễn tả về những chặng đường loan báo Tin Mừng của Chúa đến muôn dân, nhất là khi sứ mạng ấy được thực hiện trên các bản làng thuộc vùng núi Tây Bắc xa xôi. Bởi vì con đường loan báo Tin Mừng quá gập ghềnh, quá mênh mông và quanh co. Có thể nói, hành trình đem Chúa đến bản làng luôn có niềm vui xen lẫn nỗi “sợ”. Niềm vui được thể hiện qua những điều bình dị như: đi dâng lễ, mang tới dân bản những bao gạo, thùng mì tôm, gói mì chính, những bộ quần áo, từng chiếc kẹo mút, hay đơn giản chỉ là chuyến viếng thăm mục vụ… Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để Chúa ở trong tôi và Chúa ở trong lòng dân. Nghe kể sao thấy hạnh phúc tuyệt vời quá. Sứ mạng đi tới vùng ngoại biên sao dễ dàng và hoàn  mỹ vậy. Nhưng thực tế lại không thiếu những khó khăn nghiệt ngã trên bước đường truyền giáo.
Bởi lẽ “lúa” mọc cao, xa và sâu quá, khiến người thợ đi mãi chưa tới được nơi lúa mọc. Đôi khi lúa có đó, thợ cũng có đó, nhưng người thợ đôi khi phải dừng chân để suy nghĩ xem nên dừng lại hay đi tiếp. Vì chặng đường bước tới biết bao gian nan thử thách, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng nữa. Quả thật, để tới được với những bông lúa linh hồn ấy, nhiều khi người thợ phải vượt qua mấy quả đồi, mấy khu rừng, băng qua những con suối, qua những nẻo đường gập ghềnh. Có những con đường nhỏ chỉ chệch bánh lái một chút, cả người và Chúa nằm gọn dưới vực thẳm. Có những con đường  trời nắng bụi phủ như sương, người trước không nhìn thấy người phía sau. Ngược lại, khi trời mưa, ai ở đâu yên vị ở đó. Người ở chân núi không thể lên trên và người ở trên không thể xuống núi. Đã vậy “lúa” này biết nói, biết cười, biết khóc, có tự do, nhưng thiếu lý trí, thiếu hiểu biết nên thích thì theo Chúa, không thích thì “tạm biệt Chúa mình đi nhé!” (ngôn ngữ của người dân tộc Hmong). Những khó khăn về kinh tế, ngôn ngữ đôi lúc cũng làm chùn bước chân người loan báo Tin Mừng. Tuy nhiên, những khó khăn mệt mỏi ấy được xua tan và thay vào đó là niềm vui bởi sự hiện diện của một đoàn người già trẻ, lớn bé với khuôn mặt, nụ cười tươi nở trên môi, cùng bao ánh mắt long lanh đang ngóng chờ, nhưng cũng dấy lên trong lòng người truyền giáo sự xót xa trước hình ảnh những con người trong bộ áo quần nhếch nhác, cùng khuôn mặt rám nắng hao gầy, đầu trần chân đất với những ngôi nhà vách đất mái lá, mùa đông gió lùa từ bên này sang bên kia, mùa hè ngồi trong nhà vẫn có thể ngắm sao trời. Nhìn đoàn người nhếch nhác cả về thể xác và tinh thần, lòng người thợ gặt như chùng xuống, hình ảnh một đoàn người như “Bầy chiên không người chăn dắt” (Mc 6,34b) khi xưa hiện lên. Và rồi lời của Chúa Giêsu lại vang vọng đâu đây trong tâm khảm người truyền giáo“Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9,13), nhưng thực tại làm chúng tôi trăn trở như các môn đệ khi xưa "Ta mua đâu được bánh cho những người này ăn?" (Ga 6,5b). “Mua đâu được bánh cho những người này?”. Bởi họ thiếu thốn mọi bề, nhìn đâu cũng thấy thiếu: thiếu bữa cơm ăn cho no bụng, thiếu chiếc áo mặc cho ấm khi gió mùa đông về, thiếu một mái nhà che nắng che mưa, thiếu một kiến thức đủ để viết hai chữ “Cha-mẹ”, thiếu Lời Chúa là nguồn sức sống Thần Linh…. Ôi thương lắm những người dân bản!
Bởi vậy, như ngôn sứ Môsê xưa đứng trước một đoàn dân đang lên cơn đói về bánh ăn và nước uống đã than van với Chúa:“Có phải con đã cưu mang tất cả dân này không? Có phải con đã sinh ra nó không mà Ngài lại bảo con: Hãy bồng nó vào lòng, như vú nuôi bồng trẻ thơ, mà đem vào miền đất Ta đã thề hứa với cha ông chúng? (Ds 11,10)”, có lúc chúng tôi cũng than van với Chúa trước một đoàn người đang lên cơn đói, cùng sự giới hạn làm chúng tôi nản lòng. Nhưng lời mời gọi “Chính anh em hãy cho họ ăn” (Lc 9,13) của Chúa vẫn tiếp tục vang lên, và cùng với lệnh truyền: “anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ loan báo Tin Mừng” như tiếp thêm sức mạnh cho chúng tôi can đảm tiếp tục hành trình, để rồi chỉ vỏn vẹn với năm chiếc bánh và hai con cá, nhưng với bàn tay yêu thương của Chúa, năm chiếc bánh và hai con cá ấy đã đủ nuôi “năm ngàn người đàn ông” (Mc 6,44).
Dù bước đường truyền giáo đầy gian lao thách đố, nhưng tôi luôn xác tín rằng Thiên Chúa luôn đồng hành cùng chúng tôi. Chúa luôn bao bọc che chở “người” của Chúa trong sứ vụ loan báo Tin mừng, như khi xưa Người đã đồng hành cùng dân Israel đi trong sa mạc: ban ngày là cột mây, ban đêm là cột lửa, để bảo vệ che chở cho dân được bình an suốt 40 năm trên đường về đất Hứa.
Đứng trước mọi Nẻo Đường Loan Báo Tin Mừng đầy thách đố, nhờ ơn Chúa, chúng tôi vẫn luôn hát vang lời ca: “Địa cầu đầy Thánh Thần Chúa, dù đường dài đi tới đâu đã có Thánh Thần ở đó trước người. Khởi hành từ Đức Kitô, cuộc hành trình như vô tận, nhưng cuối chân trời vẫn rực sáng ngày mùa vui.” (Loan Báo Tin Mừng -Thế Thông). Tôi luôn tạ ơn Chúa vì đã chọn gọi và sai tôi trở thành sứ giả Tin Mừng của Chúa ở mọi nơi tôi được gửi tới.

 
Maria Nguyễn Thị Toàn – Cộng Đoàn Mến Thánh Giá Co Hay
Thông tin khác:
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log