Thứ tư, 11/12/2024

Ngỡ Là... Gần Nhau...

Cập nhật lúc 08:38 21/05/2024

Một ngày lễ nghỉ, tôi được nghỉ phép, thảnh thơi đi đến nơi mình muốn để thư giãn đôi chút.
Đó là một quán nước mang phong cách đồng quê: nhà có mái lá cọ, có bàn ghế uống nước bằng tre, trúc xếp theo hành lang uốn quanh con hồ nhỏ; gió đưa thoảng mùi hoa sen dịu mát từ dưới hồ lên; có mấy cây hoa giấy yêu kiều thả dáng xuống gần chỗ bàn tôi ngồi. Ánh nắng nhẹ nhàng xuyên qua từng kẽ lá. Màu nắng lấp lánh trông thật vui mắt. Bên kia bờ hồ là một con đường dẫn vào phố. Không gian ở đây cho tôi một cảm giác gần gũi làm sao. Quán nước bây giờ có mình tôi. Tôi ngồi một mình nhâm nhi ly cà phê nóng, thi thoảng viết một vài ý tưởng chợt lóe lên và ngắm nhìn con đường đang bận rộn với những bánh xe to nhỏ đang lăn tròn. Tôi miên man suy nghĩ về tương quan giữa con người với nhau. Họ là ai nhỉ? Họ có nguồn gốc, thân thế như thế nào nhỉ? Mình có biết họ không nhỉ? Kể cũng kỳ diệu thật! Thế giới với bao nhiêu con người. Góc phố nhỏ này cũng bao nhiêu con người qua lại nhưng không ai giống ai. Mỗi người một khuôn mặt, dáng vẻ khác nhau. Chúa lấy đâu ra mà nhiều chân dung con người thế không biết!?!... Và tôi cũng là một khuôn mặt, một nhân vị độc nhất trên thế giới này. Người qua người lại tấp nập nhưng có mấy ai quen biết nhau. Họ cứ vội vã trên con đường của riêng mình.
Đang ngồi suy tư lung tung chợt tôi nhìn thấy một bạn gái bước vào quán. Cô ấy ngồi đối diện với tôi, cách tôi ba chiếc bàn. Trông cô ấy thật xinh xắn, tươi trẻ. Cô ấy nhìn xung quanh với đôi mắt long lanh. Chà! Tạ ơn Chúa đã tạo tác nên một con người xinh đẹp như thế! Cô ấy gọi nước uống rồi nhấc điện thoại lên chạm chạm, gạt gạt... Tôi lại tiếp tục với những suy tư trong đầu... “tinh, tinh”... Năm phút sau... Một anh chàng cao đẹp xuất hiện. À... thì ra cô ấy có bạn, không trầm ngâm thưởng thức cuộc sống một mình như tôi! Họ chào nhau bằng một cái ôm thân thiết. Có lẽ họ là người yêu của nhau vì tôi nhận thấy cô ấy đã gọi nước uống trước cho anh chàng kia. Có yêu nhau thì mới biết đối phương của mình thích ăn uống gì. Tôi nghĩ vậy! Vì họ ngồi cách tôi không xa lắm nên tôi có thể nghe được vài câu hỏi thăm nhau của họ. Họ nói về việc gì đó mà chỉ hai người đó mới hiểu... Thế rồi tôi lại bận rộn với những suy tư và việc thưởng thức cuộc sống của tôi...
1 phút trôi qua...
3 phút trôi qua...
5 phút...
15 phút...
20 phút...
25 phút...
............

Ủa! Sao không gian ở đây yên ắng lạ đến vậy! Bình thường ở quán nước sẽ có tiếng ồn ào nói chuyện chứ nhỉ? Chỉ có tiếng xe cộ đi lại thưa thớt mà không tiếng người nói. Tôi nhìn xung quanh... cặp đôi kia vẫn ngồi ở đó. Thỉnh thoảng họ đưa tay cầm ly nước nhấp một ngụm rồi lại tiếp tục cúi xuống. Họ ngồi bên nhau lâu như vậy mà cũng chỉ nói với nhau đôi lời, dăm ba chuyện nhỏ rồi họ cúi đầu xuống thả hồn vào thế giới riêng của mình với smartphone. Họ ngưng nói chuyện trực tiếp với nhau từ lúc nào tôi cũng không biết, chỉ biết rằng họ đã vô tình cho tôi một khoảng thinh lặng bất ngờ. Tôi thầm cảm ơn hai bạn ấy vì điều đó! Oh... nhưng hay thật! Ừ thì đồng ý yêu nhau không cần nói gì chỉ cần hiện diện bên nhau là được rồi. Thế nhưng yêu nhau, hiện diện với nhau mà có smartphone kè kè bên cạnh... kiểu này sao sao ý!!!??? Dường như thế giới công nghệ đã chen chân trở thành kẻ thứ ba, thứ tư trong mối tình của cặp đôi này hay sao? Mà có lẽ chẳng riêng gì cặp đôi này đâu... Tôi cũng chứng kiến nhiều đôi như vậy. Tôi tự hỏi: Liệu họ có thể yêu nhau thật lòng? Liệu họ có thể có một tình yêu đẹp và vững bền không? Họ ở gần bên nhau mà có gần nhau thực sự không? Cuộc tình của họ sẽ đi đến đâu?... Một lúc sau, hai người ấy ngưng chạm điện thoại, nói với nhau cái gì đó... gật gật cái đầu...rồi cùng đứng dậy đi về. Một loạt câu hỏi vô duyên nhảy xô vào trong trí óc tôi. Có khi nào đến một lúc nào đó, họ sẽ nói với nhau: Mình từng là một “người quen” của một người là một “người quen”...???
Và còn biết bao tương quan khác trong gia đình, bạn bè và thậm chí ngay cả trong Cộng đoàn tu trì cũng bị mờ nhạt như vậy. Tôi không phủ nhận những giá trị, lợi ích to lớn mà công nghệ mang lại cho cuộc sống con người. Thế giới công nghệ làm cho con người theo dõi được hoạt động của nhau nhưng việc kết nối thực sự giữa con người với con người lại trở nên lỏng lẻo, yếu ớt, dễ dàng xa nhau hơn. Ai cũng mải mê với thế giới của riêng mình, một thế giới ảo và cũng tạo ra những tương quan ảo. Người ta sẽ chẳng còn tìm thấy niềm vui, sự thú vị khi ở bên nhau nữa. Như một thói quen, họ lướt thấy mọi người trên internet mà quên đi người đang ở bên cạnh mình là ai, họ đang cần gì, đang mong muốn điều gì... Cuộc sống trở nên nhạt nhẽo, phù nề vì sự hiện đại của công nghệ! Họ có thể chạm vào công nghệ một cách nhanh chóng nhưng lại chẳng thể “chạm” đến cuộc sống của nhau một cách thực tế, yêu thương. Cô đơn...sẽ bao trùm lấy con người mất thôi!
Ngỡ là...gần nhau mà sao lại thấy có khoảng cách xa đến thế! Tôi nghĩ: giá như ta biết ngưng lại... bỏ smartphone xuống, rời laptop, ipad... một chút và đi ra ngoài thưởng thức cuộc sống, kết nối với mọi người xung quanh để thấy cái gì đó là vô thường. Ta phác họa những vô thường ấy thành bức tranh đẹp cho cuộc sống của mình và những người thân cận mình. Cuộc sống trở nên nhẹ nhàng, hiền hậu, hạnh phúc và ý nghĩa hơn rất nhiều khi ta vẫn còn nhận ra có ai đó ở gần bên ta...
 
Hương Phan Maria
Thông tin khác:
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log