Thứ tư, 08/05/2024

Chuyện Nhà Chuột (Trong Đại Dịch Corona)

Cập nhật lúc 21:25 13/12/2021


WMTGHH - 21g00, Chuột vợ vẫn đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại ngó ra ngoài cổng. Nghe có vẻ bồn chồn lắm, và tự hỏi “Cái ông này, không biết đi đâu mà lâu thế nhỉ?” Cuối cùng, cũng thấy anh chuột chồng dò cái đầu về.
Chuột vợ: - Ông đi đâu mà lâu thế? Sao nhìn cái mặt đần thối vậy? Đứa nào nó trêu à? Hay là bị ai bắt nạt?
Chuột chồng: - Chẳng ai trêu mà cũng chẳng ai bắt nạt. Bà vểnh cái tai chuột mà nghe đây. Tin rất hót. Ở bên ngoài đang náo loạn hết cả lên.
Chuột vợ: - Ai làm loạn hả ông?
Chuột chồng: - Tôi nghe loáng thoáng hình như cái cô… cô gì nhỉ, à, cô… cô Na! Chắc là cô ấy là người nổi tiếng lắm, chỗ nào cũng nghe người ta kêu tên cô ấy.
Chuột vợ: - Ôi zào! Chuyện của loài người liên quan gì đến ông mà ông phải lo, lo cho cái bụng của mình đi đã? Thôi không kiếm được gì ăn thì đi ngủ thôi. Hai vợ chồng chuột cố gắng ngủ nhưng hai cái bụng cứ réo èo èo. Chuột chồng hỏi:
- Mình đói lắm à? Tôi xin lỗi vì hôm nay không kiếm được cái gì ăn. Tôi cũng đói, hay chúng ta đi kiếm xem có chút gì ăn không?
Hai vợ chồng rón rén bước vào căn phòng mọi khi thường kiếm ăn, chúng ngó nghiêng sợ có ai phát hiện ra chúng thì nguy hiểm tính mạng. Nhưng lạ lùng, căn phòng này mọi khi đông người lắm mà sao hôm nay vắng lặng, không một bóng người. Vợ chồng chuột nhanh chóng lục lọi hết tất cả các ngăn tủ và hộc bàn cũng chỉ thấy toàn giấy là giấy. Cái thứ này chỉ để họ hàng nhà chuột mài răng khi cần thiết, hoặc cho bọn chuột con luyện tập bài thể dục truyền thống của dòng họ gặm nhấm.
Chuột chồng ca thán: - Bà này, mọi khi còn kiếm được quả chuối hay cái bánh mà sao hôm nay không có gì nhỉ? Hay chúng ta đi xuống cái phòng mà để toàn trái cây với thịt cá đấy!
Chuột vợ ngao ngán: - Đi từ đây xuống đấy phải leo qua cả trăm cái bậc cầu thang, phòng thì lạnh ngắt, lỡ xuống lại chả kiếm được gì lại thêm cảm lạnh. Thà… đi ngủ còn hơn. Chuột vợ lủng bủng nhưng chân vẫn đi.
Chuột chồng động viên: - Thôi bà gắng một tí! Không thì chết đói mất.
Từ trên tầng 4 đi xuống, chúng rón rén vì vừa đi vừa phải canh chừng. Thực ra nếu có ai phát hiện ra chúng thì họ cũng chỉ hét một câu gì đó, mà chưa hét xong thì chúng đã chạy biến đi rồi, nhưng không hiểu sao chúng vẫn sợ loài người nhìn thấy. Mới đi đến tầng 2, chuột vợ càm ràm:
- Tôi mệt muốn đứt hơi rồi, hay chúng ta nghỉ một chút được không?
Chuột chồng trả lời: - có muốn nghỉ thì cũng phải vào cái góc nào khuất khuất chứ, đứng giữa mấy cái bậc này mà nghỉ thì chỉ có chết.
Hai vợ chồng chuột kéo nhau vào một góc, chưa kịp nghỉ thì chúng trợn tròn mắt kinh ngạc:
- Sao ở đây lắm người thế!? Chuột vợ lên tiếng.
Chuột chồng: - Họ làm cái gì mà cứ giang tay ra thế kia nhỉ? Miệng thì đọc lẩm nhẩm. Tay thì cầm cái vòng tròn xoay xoay mấy cái hạt.
Chuột vợ tiếp lời: - Thảo nào không còn có ai ở trên cái phòng toàn giấy. Hóa ra là họ ở đây.
Chúng còn đang mải nói chuyện thì nghe ở phía hành lang bên kia nhắc đến cái cô… cô Na gì đó. Lắng tai, chúng mới hiểu ra đó là Corona. À! mà đó không phải là tên của ai mà là tên của một dịch bệnh. Nhưng may quá, cái dịch này không phải do họ hàng nhà Chuột gây ra, nếu không đảm bảo chúng đã bị lùng bắt và chết hết rồi. Nghĩ đến thôi mà cũng đủ rùng mình. Lúc này chuột chồng mới xâu chuỗi lại những mảnh thông tin náo loạn mà nó nghe được. Thì ra loài người đang rất sợ hãi trước dịch bệnh, có người thì bảo nó là do loài dơi, nhưng có người thì bảo là do con người làm ra… Chuột thì cũng chẳng bận tâm lắm xem dịch bệnh từ đâu mà ra nhưng cứ tình hình này sắp nạn đói đến nơi, vì có ai làm lụng sản xuất được gì đâu, chẳng ai dám ra khỏi nhà mà mua sắm gì. Loài người gặp nạn đói thì chuột cũng chết đói.
Ngẫm nghĩ một lúc, Chuột chồng lên tiếng: - Tôi thấy những người ở đây không kêu ca, oán trách ai gây ra dịch bệnh. Nhưng hình như họ trầm lặng hơn và thường xuyên vào đây hơn.
Chuột vợ gật gù: - Đúng vậy! ông nghe kỹ xem họ đang đọc gì thế?
Hai vợ chồng chuột lắng tai nghe: - Lạy Cha hằng hữu… xin thương xót chúng con và toàn thế giới.
Vợ chồng chuột trở nên trầm ngâm, chúng không còn muốn nói với nhau câu nào nữa, và dù chúng không hiểu hết những gì loài người nói nhưng chẳng hiểu sao chúng thấy một sức mạnh nào đó và có thể làm cho thế giới này thay đổi. Chúng cũng muốn thử điều gì đó mà những người ở đây gọi là “cầu nguyện”: Hai vợ chồng nhà chuột cùng nhau lặng thinh và cùng nhau thầm thĩ: Vợ chồng tôi là “loài chuột”, là loài “gặm nhấm”, chúng tôi “không biết làm lụng” cày cấy, chúng tôi “chỉ biết ăn những gì loài người làm ra”. Nhưng giờ đây, dịch bệnh đang hoành hành khắp nơi, thực phẩm đang dần cạn kiệt, các nhà dòng ăn chay hãm mình. Loài chuột chúng tôi cũng đang chết đói. Xin ông làm cho dịch bệnh mau chấm dứt, và có ai đó làm phiền lòng ông hay họ đã xúc phạm đến ông thì xin ông hãy tha thứ mà mở rộng lòng thương xót, để cứu loài người thoát khỏi đại dịch này. Vợ chồng nhà chuột chúng tôi từ nay sẽ bớt phá hoại hoa màu, cây cối và sẽ không làm phiền lòng con người nữa”.
 Và từ hôm đó, cứ mỗi tối lời kinh được cất lên tại nhà nguyện là vợ chồng nhà chuột đã ở đó.

 
Têrêsa Nguyễn Tuyết
Thông tin khác:
Mối Tình Đầu (07/09/2020)
Tiếng Thét (02/01/2021)
Tigôn Đổi Màu (19/05/2018)
Hội Dòng Mến Thánh Giá Hưng Hoá Chúc Mừng Năm Mới
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log