Thứ tư, 30/04/2025

Không Dám Tu

Cập nhật lúc 19:39 04/04/2025


WMTGHH - Tôi đã từng có ý nghĩ, đời tu là một điều gì đó phi thường. Tôi nhận thấy mình rất bình thường nên không bao giờ có ý định đi tu. Phải nói là “không dám tu”. Cùng một lý do như thế, tôi lại thấy những người “tu xuất” đã tìm hiểu một thời gian rồi chuyển hướng. Thật sự không ít người trở về lập gia đình trong tâm trạng thất bại, cứ như thể họ cảm thấy bất xứng với đời tu và đôi khi tôi còn nghĩ đó là cái giá phải trả khi không tu. Dẫu biết rằng ơn gọi nào cũng đều là ơn gọi, cũng đều là môn đệ bước theo Đức Kitô. Thực tế thì ai thấy hợp với đời tu thì cứ tu, ai được mời gọi sống đời gia đình thì hãy lập gia đình, còn ai thấy có thể sống độc thân giữa đời thì cứ việc. Vậy nên làm gì có chuyện ai hơn ai kém. Tu cũng tốt mà không tu cũng tốt. Có lẽ tôi đã tô vẽ đời tu quá mức, ảo tưởng quá mức, làm cho nó có vẻ như là một lâu đài chỉ dành cho những kẻ “được tuyển chọn”, trong khi chính những kẻ “được tuyển chọn” là chính tôi của ngày hôm nay lại thừa hiểu rằng tôi chẳng có gì trổi vượt hơn về mặt nhân đức lẫn tài năng so với những người “bị loại” hay những người sống ơn gọi khác.
 Thực ra, ban đầu kẻ “được tuyển chọn” có đôi chút ảo tưởng, thầm nghĩ rằng chắc mình phải có tố chất gì đó đặc biệt thì Chúa mới chọn cho sống đời tu. Thế nhưng ,khi sống trong đời tu một thời gian thì kẻ ấy nhận ra cái tên “được tuyển chọn” chẳng có gì đặc biệt, thậm chí còn có những nết xấu tệ hơn người ngoài đời nữa. Vậy là kẻ ấy bắt đầu nghi ngờ và kiểm điểm lại bản thân mình. Hóa ra tôi đã đánh giá lầm về bản thân. Kể ra nó chẳng có gì đặc biệt để gọi là xứng đáng với đời tu cả. Vậy thì đâu là sự khác biệt giữa ơn gọi tận hiến với các ơn gọi khác? Vào đời tu để được học cái này, làm cái kia và giữ chức vụ này nọ? Vào đời tu để tìm kiếm sự thánh thiện, nhưng giờ không tìm thấy điều đó nơi bản thân mình và nơi các tu sĩ khác thì phải làm sao? Phải từ bỏ đời tu, từ bỏ giấc mộng nên thánh ư? Thì ra, nó không tìm thấy sự thánh thiện vì nó đã tìm sai chỗ. Sự thánh thiện ở nơi bản thân ta ư? Còn lâu, vì chính tôi thừa biết mình yếu đuối và tội lỗi như thế nào. Sự thánh thiện ở nơi các tu sĩ khác ư? Không hề, họ cũng chẳng khác gì tôi, bởi họ cũng là những con người yếu đuối. Vậy, tóm lại là sự thánh thiện ở đâu? Hóa ra chỉ có Chúa mới là Đấng thánh thiện, ai gần Chúa, kết hiệp với Chúa liên lỉ thì được thông phần vào sự thánh thiện đó. Điều này có nghĩa là sự thánh thiện không bị giới hạn trong đời tu nhưng là một ân ban cho tất cả những ai đón nhận Đức Giêsu vào cuộc đời mình.
Vậy thay vì nghĩ đời tu là điều gì đó phi thường thì ta hãy coi nó là bình thường đi. Vốn dĩ các tu sĩ là những người rất bình thường như bao nhiêu người khác. Cái “bình thường” ở đây chính là người tu sĩ với đầy những yếu đuối bất toàn, nhưng được mặc vào là chiếc áo của ơn sủng do Thiên Chúa ban để người tu sĩ luôn mở lòng để đón nhận và cộng tác.
Vâng! Nếu ta tìm kiếm sự thánh thiện nơi cái “phi thường” của người tu sĩ thì ta chẳng bao giờ thấy được. Ngược lại, nếu ta nhận ra được cái “mới” nơi họ thì sự thánh thiện lại trở nên rất rõ ràng. Họ đã để Chúa làm việc ngang qua những yếu đuối, bất toàn của mình. Là tu sĩ, tôi không mong chờ cái “siêu nhân” của đời tu, cũng chẳng mong chờ cái “bình thường” nơi mình và nơi những người bạn đồng tu một ngày đẹp trời nào đó trở thành “phi thường”. Cho dù bản thân có thể trau dồi một vài tài năng đặc biệt và đạt nhiều thành công vang dội thì tôi vẫn mãi mãi là con người “bình thường”. Khi nhìn các bà nhà hưu dưỡng trong Hội dòng, tôi thấy họ có gì gọi là “phi thường” đâu. Tôi thấy các bà là những nữ tu đơn sơ, giản dị, âm thầm mà thánh thiện. Chắc chắn khi đối diện với sự thật của phận người mong manh thì họ chẳng dám nghĩ mình phi thường. Vì thế, thay vì bận tâm, lo lắng quá nhiều đến nét phi thường của mình thì chính tôi phải luôn giữ bình an và dành sự chú ý nhiều hơn đến yếu tố “mới” là ân sủng mà tôi được Chúa thương ban khi sống đời tu. Thực sự, tôi nhận ra rằng việc Chúa làm cho tôi còn lớn lao hơn rất nhiều so với những nỗ lực của chính mình.
Hỡi các bạn trẻ đang "manh nha" ý định đi tu, các bạn đừng dại mà “thần thánh hóa” các tu sĩ để rồi trở nên mặc cảm, tự ti với những yếu đuối của bản thân. Họ cũng “bình thường” như các bạn, nhưng điều quan trọng là họ dám để cho Chúa làm việc trên cuộc đời họ theo chương trình của Ngài. Nếu bạn có cùng một tinh thần quảng đại dấn thân như thế, thì nét “bình thường” nơi bạn lại trở nên khí cụ hữu ích trong tay Chúa. Chính bởi bạn chẳng có gì xứng đáng nên người ta mới dễ dàng nhận ra nét “mới” là ân sủng Chúa nơi cuộc đời bạn khi bạn sống đời tu. Như vậy, đời tu có gì mà bạn không dám?
 
Đỗ Hiền
Cộng đoàn Camêlô
Thông tin khác:
Thân Tro Bụi (05/03/2025)
Bộ Mẫu Dâng Hoa Kính Đức Mẹ Tháng 5/2025
FANPAGE FACEBOOK VÀ YOUTUBE
Thiết kế web - Thiet ke website: OnIP™ - www.onip.vn - mCMS.
Origin site: www.mtghunghoa.org!
log