
Bài đọc 1: Cv 12,1-11 Bây giờ tôi biết thực sự là Chúa đã cứu tôi thoát khỏi tay vua Hê-rô-đê. Bài trích sách Công vụ Tông Đồ.
1 Thời ấy, vua Hê-rô-đê ra tay ngược đãi một số người trong Hội Thánh. 2 Nhà vua đã cho chém đầu ông Gia-cô-bê là anh ông Gio-an. 3 Thấy việc đó làm vừa lòng người Do-thái, nhà vua lại cho bắt cả ông Phê-rô nữa. Bấy giờ đang là tuần lễ Bánh Không Men. 4 Bắt được rồi, nhà vua truyền tống ngục và giao cho bốn tốp lính canh gác, mỗi tốp gồm bốn người, định sau lễ Vượt Qua sẽ điệu ông ra cho dân chúng. 5 Đang khi ông Phê-rô bị giam giữ như thế, thì Hội Thánh không ngừng dâng lên Thiên Chúa lời cầu nguyện khẩn thiết cho ông.
6 Trong đêm trước ngày bị vua Hê-rô-đê đem ra xử, ông Phê-rô ngủ giữa hai người lính, và bị khoá vào hai cái xiềng. Trước cửa ngục lại có lính canh. 7 Bỗng thiên sứ của Chúa đứng bên cạnh ông, và ánh sáng chói rực cả phòng giam. Thiên sứ đập vào cạnh sườn ông Phê-rô, đánh thức ông và bảo: “Đứng dậy mau đi !” Xiềng xích liền tuột khỏi tay ông. 8 Thiên sứ nói tiếp: “Thắt lưng lại và xỏ dép vào !” Ông làm như vậy. Rồi thiên sứ lại bảo ông: “Khoác áo choàng vào và đi theo tôi !” 9 Ông liền theo ra, mà không biết việc thiên sứ làm đó có thật hay không, cứ tưởng là mình thấy một thị kiến. 10 Qua vọng canh thứ nhất, rồi vọng canh thứ hai, thiên sứ và ông tới trước cửa sắt thông ra phố. Cửa tự động mở ra trước mặt hai người. Ra đến ngoài, đi hết một đường phố, thì bỗng nhiên thiên sứ bỏ ông mà đi. 11 Lúc ấy ông Phê-rô mới hoàn hồn và nói: “Bây giờ tôi biết thực sự là Chúa đã sai thiên sứ của Người đến, và Người đã cứu tôi thoát khỏi tay vua Hê-rô-đê, và khỏi mọi điều dân Do-thái mong muốn tôi phải chịu.”
Bài đọc 2: 2Tm 4,6-8.16b.17-18
Tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính.
Bài trích thư thứ hai của thánh Phao-lô tông đồ gửi ông Ti-mô-thê.
6 Anh thân mến, phần tôi, tôi sắp phải đổ máu ra làm lễ tế, đã đến giờ tôi phải ra đi. 7 Tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đường, đã giữ vững niềm tin. 8 Giờ đây tôi chỉ còn đợi vòng hoa dành cho người công chính ; Chúa là vị Thẩm Phán chí công sẽ trao phần thưởng đó cho tôi trong Ngày ấy, và không phải chỉ cho tôi, nhưng còn cho tất cả những ai hết tình mong đợi Người xuất hiện.
16b Mọi người đã bỏ mặc tôi. 17 Nhưng có Chúa đứng bên cạnh, Người đã ban sức mạnh cho tôi, để nhờ tôi mà việc rao giảng được hoàn thành, và tất cả các dân ngoại được nghe biết Tin Mừng. 18 Và tôi đã thoát khỏi nanh vuốt sư tử. Chúa sẽ còn cho tôi thoát khỏi mọi hành vi hiểm độc, sẽ cứu và đưa tôi vào vương quốc của Người ở trên trời. Chúc tụng Người vinh hiển đến muôn thuở muôn đời. A-men.
Tin Mừng: Mt 16,13-19
Anh là Phê-rô, Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời.
✠Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Mát-thêu.
13 Khi ấy, Đức Giê-su đến miền Xê-da-rê Phi-líp-phê, Người hỏi các môn đệ rằng: “Người ta nói Con Người là ai ?” 14 Các ông thưa: “Kẻ thì nói là ông Gio-an Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Ê-li-a, người khác lại cho là ông Giê-rê-mi-a hay một trong các vị ngôn sứ.” 15 Đức Giê-su lại hỏi: “Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ?” 16 Ông Si-môn Phê-rô thưa: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng sống.” 17 Đức Giê-su nói với ông: “Này anh Si-môn con ông Giô-na, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời. 18 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phê-rô, nghĩa là Tảng Đá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. 19 Thầy sẽ trao cho anh chìa khoá Nước Trời: dưới đất, anh ràng buộc điều gì, trên trời cũng sẽ ràng buộc như vậy ; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy.”
***************************
TUYÊN XƯNG NIỀM TIN
WMTGHH - Mang thân phận con người, ai cũng có những giới hạn, yếu đuối như dân gian vẫn thường nói: “Nhân vô thập toàn”. Hai Thánh Phêrô và Phaolô cũng là những con người, mang trong mình những giới hạn, yếu đuối. Thánh Phêrô là người môn đệ thân tín của Chúa, nhưng vì sợ hãi, yếu đuối mà đã chối Thầy; còn Thánh Phaolô là người tìm cách bắt bớ, giết hại những ai tin theo Chúa. Ngắm nhìn cuộc đời của hai vị Thánh, các ngài không đứng mãi ở vết nhơ tội lỗi, mà can đảm vượt lên những giới hạn, yếu đuối để trở về cùng Chúa và can đảm tuyên xưng niềm tin vào Ngài.
“Còn con, con bảo Thầy là ai?” (Mt 16,16). Chúa Giêsu muốn Phêrô thay mặt anh em tuyên xưng niềm tin vào Người: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống” (Mt 16,16). Thánh Phêrô đã tuyên xưng niềm tin vào Chúa Giêsu với một xác tín mạnh mẽ và một niềm tin kiên vững. Chúa chọn Phêrô đứng đầu, không phải vì ông xứng đáng, không dựa vào khả năng, sức riêng, nhưng dựa trên mạc khải của Chúa Cha: “Không phải phàm nhân mạc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Đấng ngự trên trời” (Mt 16,17).
Phêrô đại diện đàn chiên tuyên xưng niềm tin vào Chúa Giêsu, trở nên người trung gian giữa Thiên Chúa và con người để thông truyền ơn cứu độ cho nhân loại. Bất chấp những giới hạn, yếu đuối nơi chính con người Phêrô, Chúa Giêsu vẫn chọn ông đứng đầu nhóm Mười Hai để xây dựng Hội Thánh: “Con là Đá, trên đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và cửa địa ngục sẽ không thắng được” (Mt 16,18). Và trao cho ông chìa khóa Nước Trời để mang lấy trách nhiệm xây dựng và bảo vệ Giáo Hội như lời Thánh Augustinô: “Chúc tụng Chúa, Đấng đã đoái thương đặt Thánh Phêrô Tông Đồ trên toàn thể Giáo Hội. Nền tảng này được tôn kính thật xứng hợp, bởi vì đó là phương thế để chúng ta có thể được lên thiên đàng.”
Thánh Phaolô, chính ngài đã bắt bớ Giáo Hội, biết bao nhiêu tín hữu đã phải chết dưới cánh tay ngài. Nhưng khi được ơn trở lại, Thánh Nhân đã một lòng một ý phục vụ Chúa, rao giảng Lời Chúa cho dân ngoại và sẵn sàng chết để bảo vệ niềm tin: “Năm lần tôi bị người Do Thái đánh bốn mươi roi bớt một, ba lần bị đánh đòn, một lần bị ném đá, ba lần bị đắm tàu, một đêm một ngày lênh đênh giữa biển khơi” (2Cr 11,24-25). Thánh Phaolô không ngừng xác tín niềm tin vào Chúa Giêsu: “Tôi biết tôi đã tin vào ai” (2Tm 1,12). Ngài đã dùng cả cuộc đời để sống cho một niềm tin, và cuộc đời ngài đã minh chứng cho lời tuyên xưng đó: “Khốn thân tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1Cr 9,16).
Thánh Phêrô và Thánh Phaolô với tính khí khác nhau, hai đường hướng hoạt động tông đồ khác nhau, nhưng cùng được hun đúc bởi lòng yêu mến Chúa và Giáo Hội, để cùng gìn giữ và bảo vệ niềm tin tinh tuyền của Giáo Hội sơ khai, và loan truyền niềm tin vào Thiên Chúa đến cho mọi người như lời Thánh Phaolô: “Tôi sống, nhưng không phải là tôi sống, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).
Ngày hôm nay, Chúa vẫn luôn mời gọi chúng ta can đảm tuyên xưng niềm tin vào Chúa trong một bối cảnh xã hội đầy biến động và thách đố. Chúng ta không chỉ được kêu mời tuyên xưng niềm tin vào Chúa nơi nguyện đường, nhưng còn phải nối dài niềm tin đó vào cuộc sống, vào mọi tương quan mà chúng ta gặp gỡ, với mọi sứ vụ mà chúng ta được Chúa trao phó, nhằm tôn vinh Chúa và cứu rỗi các linh hồn. Nhưng vì những giới hạn, đôi khi trong cuộc sống, chúng ta chưa đủ can đảm để sống niềm tin và phó thác cho Chúa khi còn cậy dựa vào sức mình; có những lời nói, hành động chưa làm sáng danh Chúa, hay đâu đó còn tìm lợi cho bản thân. Những lúc đó, thay vì tuyên xưng niềm tin và tình yêu vào Chúa, chúng ta lại đang phản lại niềm tin vào Đấng tốt lành và thánh thiện.
Lạy Chúa, sau những yếu đuối, giới hạn và tội lỗi, chính Thánh Phêrô và Phaolô đã đặt trọn niềm tin và tuyên xưng niềm tin vào Chúa bằng cả con người, tâm trí để dấn thân phục vụ Chúa và Giáo Hội. Xin cho chúng con – là những người môn đệ đang trên hành trình theo Chúa luôn biết tin tưởng vào Ngài và dám đặt để cuộc đời mình trong bàn tay quan phòng của Chúa. Từ đó, chúng con cũng can đảm như Thánh Phêrô và Phaolô, luôn tuyên xưng niềm tin vào Chúa để dấn thân trên những sứ vụ Chúa trao. Amen.
Học viên Lớp Thần học K6